Tích Chu
Ngày xưa, có một bạn tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích
Chu ở với bà. Hàng ngày bà phải làm việc quần quật để kiếm tiền nuôi
Tích Chu, có thức ăn gì ngon bà cũng nhường cho Tich Chu. Ban đêm khi
Tích Chu ngủ thì bà thức để quạt. Thấy bà thương Tích Chu, có người nói
với bà:
- Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên thể nào Tích Chu cũng không bao giờ quên ơn bà đâu.
Thế
nhưng Tích Chu lớn lên lại chẳng thương bà. Bà thì suốt ngày làm việc
vất vả, còn Tích Chu thì suốt ngày rong chơi với bạn bè. Vì làm việc vất
vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai
trông nom. Tích Chu mải rong chơi với bạn bè, chẳng nghĩ gì đến bà đang
ốm. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, bà khát nước quá liền
gọi:
- Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước nào. Bà khát khô cả cổ rồi đây!
Bà
gọi một lần… hai lần… rồi ba lần… nhưng vẫn không thấy Tích Chu đáp
lại. Mãi sau Tích Chu thấy đói mới chạy về để kiếm cái ăn. Tích Chu ngạc
nhiên hết sức khi thấy bà đã hóa thành con chim và vỗ cánh bay lên
trời. Tích Chu hoảng quá kêu lên:
- Bà ơi, bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà. Bà ơi!
-
Cúc… cu… cu! Cúc… cu…cu! Chậm mất rồi cháu ạ. Bà khát quá, không thể
chụi nổi, phải hóa thành con chim để bay đi kiếm nước. Bà đi đây! Bà
không về với cháu nữa đâu!
Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Tích
Chu hoảng quá vội chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy.
Cuối cùng Tích Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Tích Chu
gọi:
- Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà. Cháu sẽ giúp đỡ bà. Cháu sẽ không làm cho bà buồn nữa đâu!
- Cúc… cu… cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!
Nghe
tiếng chim nói, Tích Chu òa lên khóc. Tích Chu thương bà và hối hận
lắm. Giữa lúc đó một bà Tiên hiện ra. Bà Tiên bảo Tích Chu:
-
Tích Chu ơi! Nếu cháu muốn cho bà cháu trở lại thành người thì cháu phải
đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm,
cháu có đi được không?
Nghe bà Tiên nói, Tích Chu mừng rỡ vô
cùng, vội vàng hỏi đường lên suối Tiên, rồi chẳng một chút chần chừ,
Tích Chu hăng hái đi ngay.
Trải qua nhiều ngày đêm lặn lội
trên đường, vượt qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng Tích Chu đã lấy được
nước suối về cho bà uống. Được uống nước suối Tiên, bà Tích Chu đã trở
lại thành người và về ở với Tích Chu.
Từ đấy, Tích Chu hết lòng yêu thương và chăm sóc bà